Tác giả: TS. Phạm Đức Quang (Bút danh Sơn Đông)
THƠ PHÊ PHÁN THÓI XẤU
THÓI PHONG KIẾN VÀ LỄ GIÁO
Câu chuyện 3
MÂM SON ĐŨA MỐC
Đũa mốc mà chòi mâm son
Bà cong môi thét chàng run rẩy lòng.
Nàng là con gái phú ông
Chàng làm nông trại ruộng đồng nắng mưa.
Thương nhau từ buổi đò đưa
Ngược xuôi chợ nổi sớm trưa đi về.
Hai nhà một đoạn đường quê
Bên này một túp, bên kia một lầu.
Bâng khuâng hương bưởi hương cau
Miệt vườn hoa trái nối câu tâm tình.
Canh khuya sông nước lênh đênh
Ngẫm mình nhìn khóm lục bình lệ rơi.
Phận nghèo duyên kiếp nổi trôi
Mâm son đũa mốc thói đời éo le:
"Em ơi ! lỗi hẹn câu thề
Gió mưa cẩn trọng, sớm khuya giữ gìn.
Em ơi ! tuổi hãy còn xanh
Môn đăng hộ đối duyên lành anh mong".
Con thuyền biệt xứ xuôi dòng
Mảnh trăng ngơ ngác bến sông cánh buồm.
Người đi gió lộng sóng cồn
Để người ở lại héo hon rụng rời.
Kể từ nước chảy thuyền xuôi
Ra vào thơ thẩn đứng ngồi ngẩn ngơ.
Đến vườn thấy bóng người xưa
Nhìn sông nhớ buổi đò đưa những ngày.
Lá chanh ,lá bưởi rơi đầy
Bơ phờ tóc rối ,lắt lay son hồng.
Thế rồi đêm ấy mưa giông
Nàng đi ,đi mãi mà mong một người.
Mâm son đũa mốc ai ơi!
Thói phong kiến đó hại đời khổ nhau.
TS.Phạm Đức Quang
Hình ảnh minh họa : Nguồn Internet
KỲ SAU
THÓI TỰ VỖ NGỰC VÀ TẤM GƯƠNG
Câu chuyện 2
NHÀ MẶT PHỐ BỐ LÀM TO