Tác giả :TS. Phạm Đức Quang ( Bút danh Sơn Đông)
THƠ PHÊ PHÁN THÓI XẤU
THÓI ÍCH KỶ
Câu chuyện 4
KHÔNG CHO BỐ LẤY VỢ
Vợ mất sớm ông vừa sáu chục
Lứa tuổi còn trong đục nguồn khơi.
Thẫn thờ nhìn đất nhìn trời
Canh khuya giá lạnh nhớ người chung chăn.
Rồi một buổi chiều xuân ấm áp
Ông gặp nàng đang tập khí công
Nhìn nhau lòng những động lòng
Hỏi nhau mới biết cảnh cùng như nhau.
Kể từ đó hát câu quan họ
Cùng hòa âm vào gió vào mưa:
“ Mình về anh chẳng cho về
Anh níu vạt áo anh đề câu thơ”.
Trải năm tháng tình mơ hương mật
Ông mời nàng gặp mặt con ông.
Đến nhà nàng những hãi hùng
Chúng tia lạnh cả sống lưng xương sườn.
Nàng vừa đến đứa lườm đứa nguýt
Nàng ra về đứa quét đứa xua
Ông nhìn mà thấy xót xa
Phận ông thôi cũng,thương hoa nao lòng.
Chiều hôm ấy gặp ông nàng khóc:
“Duyên chúng mình không được anh ơi!
Có thương xin hãy xa rời
Lòng anh em hiểu,thói đời éo le”.
Đêm khó ngủ trăm bề trăn trở
Ông thắp hương cho vợ khấn thầm:
“Mình ơi! Anh định sang ngang
Nhưng mà lỡ chuyến đò sang bến tình.
Con chẳng hiểu lòng anh mình ạ
Chúng quyết tâm cắt lá chặt cành
Thôi vì con của chúng mình
Cô đơn giá lạnh cũng đành mình ơi !”.
Kể từ đó đứng ngồi ủ dột
Chén trà thơm chẳng ngọt như xưa.
Đi về vào ngẩn ra ngơ
Miếng cơm hớp rượu nhạt nhòa sớm khuya.
Một đêm thu gió mưa tầm tã
Vợ ông về đôi lứa xa bay
Ông đi vào cõi trời mây
Bụi trần bỏ lại những ngày cô liêu.
Đám tang bố đứa kêu đứa khóc
Đứa lăn đùng xỉu dọc ngất ngang:
“Chúng con yêu bố vô vàn
Bố ơi ! lòng những nát tan cõi lòng”.
Yêu bố mẹ sao không từ bữa
Bố mẹ đang nương tựa các con
Đến khi bố mẹ chẳng còn
Yêu thương thì cũng đầu non, cuối đồng.
Mới hay trong cõi tang bồng
Yêu thương ích kỷ không chung một đường
TS. Phạm Đức Quang
Hình ảnh minh họa : Nguồn Internet
KỲ SAU: THÓI NỊNH VÀ LỜI KHEN
Câu chuyện 1
CÁI QUẦN ĐÙI CỦA SẾP