Tác giả: TS. Phạm Đức Quang (Bút danh Sơn Đông)
TÂM SỰ NGƯỜI CHA
( Phỏng theo chuyện ngắn của nhà văn Nam Cao : Lão Hạc )
Mảnh vườn dăm bảy cây xoan
Vài ba gốc mít,mấy hàng dâu tây.
Muối dưa đắp đổi qua ngày
Tiền vườn dành dụm đong đầy cho con.
Con đi phiêu bạt nước non
Đêm nằm thao thức tính tròn 3 năm.
Ngày đi con lạy cha rằng :
Đủ tiền cưới vợ về thăm thôn làng.
Xuân đi, hè đến ,đông tàn
Một mình cha với cậu Vàng (1) ngóng trông.
Thế rồi năm ấy bão giông
Xác xơ vườn trái,bềnh bồng đồng lang.
Lấy gì ăn hỡi cậu Vàng
Thôi thì lão bán cậu sang nhà người.
Từng này tuổi, ông Giáo ơi !
Mà lừa con chó thằng lôi ,thằng đè.
Tiền vườn dành dụm sớm khuya
Ông Giáo giữ hộ, hắn về ông đưa.
Thân già bắt ốc ,mò cua
Bữa rau, bữa cháo cố chờ con trai.
Ở đâu biển rộng, sông dài
Hang hùm, nọc rắn con ơi ! mau về.
Trông vời lối xóm, đường quê
Canh khuya chiếc bóng tái tê mây trời.
Một đêm mưa gió tơi bời
Lão uống thuốc chuột bỏ đời ,lìa thân.
Tiền vườn tích cóp bao năm
Lão thà chết đói để dành cho con.
Người đi nước nước ,non non
Biết không ? Cha mẹ mỏi mòn ngóng trông.
(1) Con chó vàng lão Hạc nuôi , lão yêu nó thường gọi là cậu Vàng .
TS. Phạm Đức Quang
Ảnh minh họa : Nguồn Internet