Tác giả : TS. Phạm Đức Quang (Bút danh Sơn Đông)
NỖI NIỀM NGƯỜI MẸ ĐƠN THÂN
Biết mình phận hẩm, duyên ôi,
Nửa đời chờ đợi, nửa đời tủi thân.
Có một lần ,chỉ một lần,
Một người ngỏ ý tình xuân nàng mừng.
Nhưng rồi đứt gánh giữa chừng,
Tiễn người đi, lệ ướt từng dấu chân.
Dẫu là duyên phận không thành
Khối tình còn để đỡ đần sớm hôm.
Trời thương sinh nở vuông tròn,
Người khinh phải chịu tiếng đồn chửa hoang.
Đi không dám gặp người làng,
Về không dám gặp họ hàng bà con.
Một mình thui thủi trên đồng,
Con ơi! có hiểu nổi lòng mẹ chăng ?
Gió đưa hương bưởi vô rằm
Ngủ đi cho mẹ khóc thầm chút thôi.
Bao nhiêu oan nghiệt trên đời
Mình tôi chịu ,chỉ mình tôi ,lạy người !
Xin đừng động đến con tôi,
Xin đừng lấy mất nụ cười trẻ thơ.
Lều tranh một túp chơ vơ,
Canh khuya tiếng khoc gió đưa về Trời.
TS.Phạm Đức Quang
Hình ảnh minh họa : Nguồn Internet