Tác giả: TS. Phạm Đức Quang ( Bút danh Sơn Đông) . Ảnh chụp khi là giáo viên miền núi
ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ ĂN TRỘM
MÀ LÀ CHIẾN CÔNG CỦA TÌNH BẠN
ĐIỀU SUY NGẪM
Niềm tin vào con người chính là liều thuốc kỳ diệu giúp họ sống đẹp ,sống vui ,giúp cho xã hội ngày càng tốt đẹp.
THƠ BÀN
Cứu một người phúc đẳng hà sa
Dù phạm lỗi cũng là lỗi nhỏ.
Ai nắm tay cả ngày được nhỉ?
Xin đừng định kiến người ơi!
CHUYỆN NGẮN SƠN ĐÔNG
Tấn là một học sinh mồ côi.Bố em mất từ năm em học lớp năm.Mẹ tần tạo nuôi con ăn học.Đến năm lớp mười hai mẹ em qua đời vì tai nạn giao thông.Mẹ mất,Tấn ở với người chị và anh rể.Em vừa đi làm công cho một hiệu phở vừa tiếp tục đi học.Người anh rể đam mê cờ bạc đã gán ngôi nhà của bố mẹ vợ để vay nợ và nướng vào những cuộc đỏ đen.Một hôm có bọn đầu trâu mặt ngựa đến xiết nhà đuổi chị em Tấn ra đường.Người chị phẫn uất bỏ sang Trung Quốc làm ăn.Tấn bơ vơ không nơi nương tựa.Chủ hiệu phở thương tình cho Tấn ở nhờ trong túp nhà kho với một người bạn cùng làm công như Tấn.Bạn Tấn tên Dương học hết lớp mười vì nhà nghèo bỏ học đi làm.Dương hơn Tấn năm tuổi và xem Tấn như em ruột của mình.Một hôm Tấn tâm sự với Dương:
- Anh ạ,có lẽ em phải bỏ học thôi,đi làm như vậy không có thời gian học bài chẳng biết có thi đỗ không nữa.Dương khuyên:
- Em tuyệt đối không được bỏ học.Em mà bỏ học thì bố mẹ em ở dưới suối vàng chắc đau lòng lắm.Cũng vì nhà nghèo mà anh đang học dở phổ thông trung học phải bỏ đi làm.Bây giờ anh ân hận lắm.Anh sẽ giúp em.Cứ yên chí mà học đi,
Từ hôm đó Dương thường làm thay cho Tấn để Tấn có thời gian ôn luyện.Cảm kích trước tấm lòng của bạn,Tấn thức khuya dậy sớm chăm chỉ học hành.Tốt nghiệp lớp mười hai Tấn thi đỗ vào Trường Đại học Bách khoa Đà Nẵng.Biết Tấn đang băn khoăn xem thử có nên đi học hay đi làm thì Dương chủ động bàn:
- Anh và em sẽ cùng vào Đà Nẵng.Ở đó anh sẽ đi làm giúp em ăn học.Còn em một buổi đi làm một buổi đi học.Bốn năm đại học sẽ qua nhanh thôi.Tốt nghiệp đại học em mới có tương lai tốt hơn.
Hai người bạn vào Đà Nẵng và thuê một căn phòng nhỏ ở ngoại ô.Dương tiếp tục đi làm thuê ở một nhà hàng.Còn Tấn ban ngày đi học,ban đêm làm cửu vạn bốc vác ở chợ Cồn.Cuộc sống của hai người bạn cứ thế trôi qua được ba năm.Tấn bước vào năm học cuối cùng thì một tai họa xẩy ra.Dương một đêm đi làm về khuya bị một người đi xe máy đâm phải và bỏ chạy.Một người đi đường gọi điện cho Tấn.Tấn đưa Dương đến bệnh viện.Bác sĩ nói phải mổ ngay vì Dương bị chấn thương sọ não.Nếu không mổ kịp thì có thể Dương bị liệt.Số tiền mổ lên đến mười triệu.Biết kiếm đâu ra bây giờ?Tấn đã đi vay hết lượt những người quen mà cũng chỉ được có ba triệu.Trên đường đến bệnh viện qua một cửa hàng ăn nhìn thấy một người khách dựng xe máy đi vào quên cầm chìa khóa theo.Nghĩ quẫn thế nào Tấn nhảy lên xe chạy một mạch và dừng lại ở một hẻm nhỏ.”Sao mình lại thế này,đó là hành vi ăn trộm”Tấn xấu hổ và định quay lại trả xe cho người bị nạn.Nhưng hình ảnh người bạn nằm bất tỉnh hiện lên trong óc Tấn.Tình bạn đã thôi thúc Tấn đưa xe đến hiệu cầm đồ bất chấp những nguy hiểm đang đến gần với mình.Tấn nghĩ cầm xe ở đây một thời gian lấy tiền cứu Dương đã rồi tính sau.Dương đã được cứu sống còn Tấn thì bị cảnh sát bắt với tội danh ăn trộm tài sản.
Không may cho Tấn người chủ chiếc xe máy là kẻ nhẫn tâm.Ông ta buộc Tấn phải ra tòa với ba tháng tù giam.Ra tù,Tấn tiếp tục học đại học và tốt nghiệp vào loại khá.Nhưng hành trình đi xin việc làm của anh thật gian nan vất vả.Đi đến công ty nào chỉ cần liếc qua lý lịch của Tấn với thời gian đi tù ba tháng vì tội ăn trộm xe máy là họ lắc đầu không nhận.Chẳng lẽ bốn năm học đại học với bao nhiêu khó khăn cực khổ trở thành công cốc sao.Năm tháng trời lận đận đi xin việc làm mà không nơi nào nhận ,Tấn đã nản chí. Một lần nghe tin có một công ty sửa chữa lắp đặt ô tô vào loại uy tín đang tuyển dụng kỹ sữ đúng với chuyên nghành của Tấn,mọi người khuyên Tấn đên ứng tuyển.Ban tuyển dụng gồm có bốn người,Một trong số đó hỏi Tấn:
- Anh tên Nguyễn Văn Tấn tốt nghiệp Đại học Bách Khoa vào loại khá là sinh viên mồ côi,chuyên môn lại rất phù hợp với công ty chúng tôi, nhưng trong lý lịch có ghi anh ở tù ba tháng vì tội ăn trộm xe máy,cho nên thật đáng tiếc chúng tôi không thể.
Ngồi trước những nhà tuyển dụng nghiêm khắc này tự nhiên tận sâu thẳm của tâm hồn trào dâng nỗi xót xa tủi nhục,một giọt nước mắt lăn dài trên má Tấn.Anh đứng dậy định chào Ban Tuyển dụng đi về thì một giọng nói ấm áp vang lên:
- Khoan đã,mời anh ngồi lại tôi muốn hỏi .
Một người đàn ông trạc năm mươi tuổi,nét mặt phúc hậu nãy giờ ngồi im lặng bỗng nhiên hỏi Tấn:
- Anh có thể tường trình cho chúng tôi về việc anh bị ở tù không?
Tấn kể lại tất cả.Nghe xong người đàn ông nói:
- Đấy không phải là ăn trộm mà là một chiến công của tình bạn.Anh đã được nhận vào làm ở công ty chúng tôi.Chúc mừng anh.
Sau này Tấn mới biết người đàn ông này là Giám đốc công ty.
Sơn Đông