Tác giả: TS. Phạm Đức Quang (Bút danh Sơn Đông)
THẰNG NĂM KHÓA
ĐIỀU SUY NGẪM
Đừng quá coi trọng của cải mà làm tổn thương đến tình người
THƠ BÌNH
Của cải rồi sẽ phôi phai
Tình người ở lại rộng dài, Người ơi !
Dẫu là biệt thự xe hơi
Chết đi mang xuống tuyền đài được không ?
CHUYỆN CƯỜI SƠN ĐÔNG
Hồi đó còn là thời bao cấp . Đất nước sau chiến tranh bị tàn phá ,muôn vàn khó khăn nên cái gì cũng khan hiếm.Mọi thứ đều phải mua bằng tem phiếu,cho nên mới có câu thơ rằng :
Một yêu anh có may ô
Hai yêu anh có cá khô ăn dần.
Hải và Sơn cùng ở chung một phòng thuộc ký túc xá của một trường đại học tọa lạc ở Mai dịch Từ Liêm Hà Nội.Hồi đó Hà Nội chưa có xe buýt mà chỉ có tàu điện.Sinh viên con nhà khá giả thì đi học bằng xe đạp,con nhà nghèo thì đi bộ hoặc bằng tàu điện.Thằng Hải thuộc diện con nhà mặt phố bố làm to nên gia đình mua cho chiếc xe đạp pơ- giô của Pháp loại xịn nhât lúc bấy giờ.
Hải sợ mất xe và các phụ tùng trên xe nên mua 5 cái khóa : Khóa càng để khóa bánh sau, khóa dây để khóa bánh trước,khóa xích,khóa đèn, khóa chuông.Mà hắn cẩn thận thế cũng phải.Cái chuông king con loại xịn như xe pơ- giô nếu không khóa thì chỉ nhoáy một phát không để ý là trộm vặn mất tiêu.Hăn chẳng cho ai mượn xe bao giờ.Còn nhờ hắn đèo ư? Hắn chỉ đèo những em nào xinh đẹp, còn đực rựa và loại con gái bình thường thì hắn từ chối thẳng thừng.Một lần Nguyệt ,cô bạn người Huế học cùng khoa nhờ nó :
-Anh Hải nì,Anh chở em đi chợ hỉ ?
Thằng Hải cau mặt:
-Xe anh lốp non lắm
Nguyệt bấm ngón tay vào lốp xe thật thà nói :
-Của anh còn cứng lắm.Như ri là xung rồi anh nã.
Thằng Sơn cười bảo Nguyệt:
-Thằng Hải chỉ cô nào xinh đẹp da trắng thì của nó mới cứng chớ da bánh mật loàng xoàng như em thì không cứng được đâu.
Nguyệt ngơ ngác một lúc ,rồi hiểu ra ý tứ trong câu nói , đấm lưng Sơn thùm thụp:
-Anh ni bẻ cong bẻ quẹo rứa hè,cho anh chết nì.
Một lần thầy chủ nhiệm phân công 2 đứa đến phố Thi Sách lấy tài liệu về cho lớp.Sơn hỏi Hải :
-Mày biết phố Thi Sách ở đâu không?
Hải trả lời :
-Tao cũng không biết .Nhưng mà Thi Sách là chồng Hai Bà Trưng .Vợ chồng thì phải ở cạnh nhau. Đến đường Hai Bà Trưng hỏi thì ra thôi.
Nghe Hải lý luận như vậy Sơn cũng thấy xuôi xuôi vì đường Hai Bà Trưng thì cả hai đứa đều biết.Sơn hỏi tiếp :
-Bây giờ đi thế nào đây ?
Hải trả lời :
-Mày đi bộ ra bên tàu điện ,tao đi xe đạp
-Từ trường ra bến tàu điện gần 3 cây số,tao mà đi bộ thì mày phải đợi mất thời gian lắm mà có khi còn lạc nhau nữa.
Hải suy nghĩ một lúc rồi bảo :
-Thôi được, tao chở mày ,nhưng mày ngồi sau để chân xa càng xe ra không thì tróc sơn của tao.
Xe hắn đã khóa 5 khóa rồi nhưng đi đâu hắn cũng để xe ngay trước mặt hoặc chỗ nào mà hắn dễ dàng quan sát được.Một buổi tối,hắn đi trên đường, mót đại tiện,hắn tìm nhà vệ sinh.Hắn tìm thấy một nhà vệ sinh công cộng.Nhà vệ sinh này là một dãy được xây đơn sơ không có cửa.Cũng có thể đã có cửa nhưng bị trộm.Cho nên người ngồi phải che phần trước bằng nón ,mũ, túi xách hoặc chí ít cũng là một tờ báo …Trời nhập nhoạng, trước mặt nhà vệ sinh bùn lầy nước đọng,chỉ có một lối nhỏ khô ráo.Nhìn về phía nhà vệ sinh ô cửa nào cũng tối nhừa nhữa như nhau. Hắn tưởng không có người nên để xe phía ngoài vũng bùn rồi đi giật lùi hướng về một ô cửa,mắt không rời chiếc xe đạp.Vừa đụng bậc cửa nhà vệ sinh hắn tụt quần.Bỗng đánh bốp vào mông hắn.Hắn giật nẩy mình quay lại chửi:
-Đứa nào bất lịch sự thế ! sao đi mà không che gì cả hử ?
Một giọng nói chanh chua :
-Mày mù à ? Bà che cái nón mà không nhìn thấy à ?
Sơn Đông