Ảnh : Tác giả: TS. Phạm Đức Quang ( Bút danh Sơn Đông)
MỘT PHÚT GHEN TUÔNG CHẾT MỘT ĐỜI
ĐIỀU SUY NGẪM
Dù nhìn thấy hiện tượng gì, đau lòng đến bao nhiêu nhưng hãy nghĩ rằng : "trông vậy chớ chưa chắc đã vậy" và hãy tìm hiểu thật kỹ trước khi hành động.
THƠ BÀN
Xin ai đứng lại suy tư,
Thấy vậy chưa chắc đã như vậy à.
Đừng vì giận dữ phong ba,
Để rồi ân hận xót xa cả đời.
CHUYỆN NGẮN SƠN ĐÔNG
Trung và Lan yêu nhau từ khi họ còn học lớp 9.Nhà hai người ở gần nhau,bên bìa rừng dương với những bãi cát dài nhấp nhô như sóng.Họ thường cùng nhau đi học,xuống biển mò cua,ra đồng làm cỏ, gặt lúa.Tối tối Trung thường sang nhà Lan giúp đỡ nàng bổ củi,ăn tối và ôm đàn hát bản tình ca quen thuộc mà cả hai đều yêu thích.
Chiến tranh xẩy ra ,Trung từ giã người yêu lên đường đi đánh giặc.Kể từ ngày Trung ra đi, Lan ngày đêm thương nhớ và thấp thỏm đợi tin người yêu. Ngày hòa bình,Trung háo hức về thăm nhà.Để tạo sự bất ngờ thú vị cho Lan chàng không báo tin trước mà âm thầm nhẹ nhàng bước vào vườn trong một buổi chiều tối mùa đông lạnh giá.Đứng ngoài nhìn qua cửa sổ chàng thấy trên bàn có hai đôi đũa hai cái bát,và một người thanh niên đang chơi đàn ghita hát bản tình ca quen thuộc.Một phút bàng hoàng tức giận,Trung nghĩ rằng Lan đã phản bội,chàng đau đớn khôn cùng và lặng lẽ bỏ đi.Trung lên vùng Tây Bắc xa xôi và làm đủ các công việc ở đó.Mỗi lẫn nhớ đến Lan lòng chàng đau như dao cắt.Chàng vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi đau khổ của mình.
Lan chẳng biết gì,vẫn khắc khoải đợi tin người yêu.Sau ngày chiến thắng nàng đi dò hỏi tin Trung khắp nơi nhưng không ai biết chàng ở đâu.Nhiều lúc nàng nghĩ chàng đã hy sinh,nhưng đơn vị cũ của Trung không ai xác nhận điều này.Nàng cứ đợi,cứ đợi.Thỉnh thoảng cậu em họ đang học lớp 10 lại sang ăn tối với nàng và ôm đàn hát bản tình ca quen thuộc khiến nàng nguôi đi nỗi nhớ nhung người yêu.Đêm đêm trong căn nhà hiu quạnh nàng như thấy dáng người rắn chắc với mái tóc đen nháy của chàng,như nghe được giọng nói ấm áp,tiếng cười hồn nhiên của chàng,như cảm nhận được nụ hôn nồng cháy và ánh mắt sâu thẳm của chàng . Ôi ! Trung,Chàng ở đâu? Những giọt nước mắt nhớ thương da diết chảy dài trên gò má hắt hiu của người con gái đang mòn mỏi đợi người thương.Cứ thế,thời gian trôi qua,ba năm, năm năm , mười năm...
Rồi một đêm đông lạnh giá nàng đã ra đi,ra đi mãi mãi.Trước khi trút hơi thở cuối cùng nàng ôm chặt lấy bức ảnh của Trung và gọi tên chàng.
Sơn Đông