Tác giả: TS. Phạm Đức Quang (Bút danh Sơn Đông)
VỢ TA TA NHỚ
Người ta bảo vợ ta hèn,
Quanh năm bếp dưới,nhà trên lau chùi.
Không khôn ngoan để kiếm lời,
Gặp ai cũng nhịn cũng nhời gửi thưa.
Mười năm chẳng quản nắng mưa,
Chiếc xe đạp rách đón đưa con mình.
Rối ren xích nhão vành vênh,
Con thơ, mẹ yếu chông chênh giữa đồng.
Liêu xiêu tay dắt,tay bồng,
Con đi nhà trẻ mẹ mong từng giờ.
Người ta bảo vợ ta khờ,
Miếng ngon nhường hết,việc dơ vơ vào.
Gió lay lá rụng cành chao,
Quét sân quét cả tường bao nhà người.
Bốn mùa quần áo lỗi thời,
Không ham son phấn, không đòi du xuân.
Bạn cho một tấm vải lanh,
Chờ ngày sinh nhật để dành tặng con.
Ở đời dại dại khôn khôn,
Ai khôn, ai dại, ai còn trong ta.
Hoa Lan, Hoa Cúc , Hoa Cà,
Vợ ta ta nhớ, người chê mặc người.
TS.Phạm Đức Quang
Ảnh minh họa ; Trương Thanh Hà