THÂN CÒ ƯỚT VAI
Mẹ tôi đi giữa mùa thu,
Hằng Nga chỉ lối đường vô cổng Trời.
Cha tôi mất đã lâu rồi,
Mẹ nuôi 7 đứa chơi vơi cõi trần.
Liêu xiêu một túp lều tranh,
Gió lùa,mưa dột con nằm chỗ khô.
Gió mưa ướt cả lời ru,
Lời ru thắt ruột, thân cò ướt vai.
Sáng ra chưa tỏ mặt người,
Trầu cau một gánh đội Trời sang sông.
Bán buôn mé chợ, ven đồng,
Nắng hanh rát họng ,mưa giông nát lòng.
Rối ren tay bế, tay bồng,
Chạy ăn từng bữa,vay đong từng ngày.
Dạy con cái lẽ đúng sai,
Nuôi con khôn lớn ngày mai giúp đời.
Các con đã lớn nên người,
Bữa cơm cá thịt mẹ ơi ! Đâu rồi !
Chập chờn bóng dáng mẹ tôi,
Khói nhang văng vẳng khúc nhôi tâm tình.
Gió lay,lay động bức mành,
Thương con chắc mẹ hiển linh cõi đời.
Chúng con nhớ mẹ mẹ ơi !
Mẹ đi mới biết lòng Người bao la.
TS.Phạm Đức Quang
Ảnh minh họa : Nguồninternet
Tác giả: TS. Phạm Đức Quang (Bút danh Sơn Đông)