Tác giả: TS. Phạm Đức Quang (Bút danh Sơn Đông)
MÌNH ĐI TÂY
Mình đi trăm nắng,ngàn sương
Trời Tây hun hút,nẻo đường chênh vênh.
Thuyền nan một chiếc lênh đênh
Biết đâu bão tố,thác ghềnh biết đâu.
Mình đi để lỡ nhịp cầu
Câu thơ dang dở,nỗi sầu nhân đôi.
Thềm lan,bậc cửa ai ngồi
Ai chăm con nhỏ,ai phơi hạt vàng.
Ba gian nhà trống lạnh tang
Rá treo vách rá,nồi han rỉ nồi.
Trăng treo hiu hắt lưng đồi
Ôm con tôi đứng trước cươi đợi mình.
Mình ơi ! Mái lá,nhà tranh
Đời nghèo khoai sắn có mình có tôi.
Đi Tây thì cũng tôi đòi
Làm chi cho cực để rồi xa nhau.
Cuộc đời biển cả, nương dâu
Nước mình,mình cố biết đâu có ngày.
Mình ơi ! Con khóc rồi này
Sương khuya gió lạnh nẻo mây mịt mờ
Trông vời lối xóm, đường quê
Tôi van mình đấy,mình về mình ơi !
TS.Phạm Đức Quang
Ảnh minh họa : Nguồn Internet