Tác giả: TS. Phạm Đức Quang (Bút danh Sơn Đông)
LỜI TỰ BẠCH
Người ấy cùng tôi học một trường
Chiều đông cát trắng, trắng hàng dương
Đi bên người ấy tôi như thấy
Nắng ấm đang về hoa ngát hương.
Người ấy thường ăn tối với tôi
Mỉm cười nói giỡn để tôi vui
Ôm đàn hát khúc tình tha thiết
Bản nhạc lòng tôi, bản nhạc đời.
Tết đến hương xuân rạo rực bay
Chúa xuân còn giữ chút heo may
Người ấy đưa tôi đi tảo mộ
Chập chờn bia đá khói hương lay.
Mùa gặt hương thơm ,thơm cả trời
Vai trần vác cả một mùa vui
Tóc bồng óng ánh vương mùi lúa
Người ấy nhìn tôi cười rất tươi.
Ra trận người đi một buổi chiều
Một chiều thu nắng, nắng xiêu xiêu
Người đi tôi sợ người đi mãi
Nắm chặt bàn tay khóc thật nhiều.
Từ đó tôi chờ năm lại năm
Rừng dương thay lá đã bao lần
Mùa gặt vắng người hiu hắt quá
Sao vậy người ơi! sao biệt tăm.
Tóc thề ngày ấy đã phau phau
Trắng cả trời thương cả biển đau
Người đi ,đi mãi, tôi chờ mãi
Đã hóa vọng phu đứng dãi dầu.
TS.Phạm Đức Quang
Ảnh minh họa : Nguồn Internet