Tác giả: TS. Phạm Đức Quang (Bút danh Sơn Đông)
KHỔ QUÁ KÊU TRỜI
ĐIỀU SUY NGẪM
Nếu gặp khó khăn gian khổ đừng bao giờ chùn bước,hãy khôn khéo quyết tâm vươn lên chắc chắn sẽ vượt qua.
THƠ BÀN
Khổ đau thì đã kêu Trời,
Đứng lên , dù có chơi vơi cõi trần.
Tự tin,khôn khéo ,quyết tâm,
Rồi ra phước lộc xoay vần đến tay.
CHUYỆN CƯỜI SƠN ĐÔNG
Trong Truyện Kiều của đại thi hào dân tộc Nguyễn Du có đoạn tả tâm lý của nàng Kiều khi rơi vào Nhà Thổ lần thứ 2.Sau khi trốn khỏi nhà Hoạn Thư,nàng Kiều ở chùa một thời gian rồi rơi vào tay Bạc Hạnh một gã lưu manh , bị hắn lừa bán vào Lầu Xanh.Vừa nhìn thấy Ông Thần mày trắng,Ông Thần hộ mệnh cho các cô gái lầu xanh Kiều biết ngay lại một lần nữa sa chân vào chốn hang ổ này. Dưới đây là 8 câu thơ tài tình Nguyễn Du đã tả tâm lý của Kiều trong hoàn cảnh này :
Chém cha cái số hoa đào,
Gỡ ra rồi lại buộc vào như chơi!
Nghĩ đời mà ngán cho đời,
Tài tình chi lắm cho trời đất ghen!
Tiếc thay ! nước đã đánh phèn,
Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần!
Hồng quân với khách hồng quần,
Đã xoay đến thế còn vần chửa tha!
Trích Truyện Kiêu của Nguyễn Du
Lần đầu bị bán vào Nhà Thổ ,Kiều còn xót xa đau khổ dằn văt thở than.Nhưng đến lần thứ 2 thì tâm lý của nàng khác hẳn.Khi người ta bị đẩy vào bước đường cùng thì sẽ quay lại phản kháng.Kiều cũng vậy. Nàng không còn sợ gì nữa,nỗi đau khổ của nàng đã quá tải trở thành nỗi uất hận vũng lên . Cô tiểu thư đài các e lệ thuở nào đã đối mặt với số phận,với cuộc đời,và với cả Ông Trời nữa. Nàng chửi cái số đen bạc của mình.Cái số phận gì mà hẩm hiu thế, đau xót thế, tưởng đã gỡ ra được rồi ai ngờ lại bị buộc vào như là trò đùa.Cái trò đùa độc ác ,đùa trên nỗi đau khổ tuyệt vọng của một người đàn bà yếu đuối:
Chém cha cái số hoa đào,
Gỡ ra rồi lại buộc vào như chơi!
Rồi nàng phỉ nhổ vào cuộc đời.Cái đời chi mà người có tài có tình lại bị hết kẻ này ghen ghét đến kẻ khác hãm hại :
Nghĩ đời mà ngán cho đời,
Tài tình chi lắm cho trời đất ghen!
Nàng nuốt những giọt nước mắt vào trong tự tiếc cho thân phận mình đã cố gắng hết mức, đã chịu đựng hết mức , đã nhẫn nhục hết mức để được thoat khỏi vòng ô nhục mà sao vẫn không thoát ra được vẫn bị đày ải vào ,không buông tha cho nàng :
Tiếc thay nước đã đánh phèn.
Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần
Và cuối cùng như người ta nói : Con giun xéo lắm cũng quằn,nàng kêu trách Ông Trời .Ông Trời ở đây chính là chế độ xã hội phong kiến thối nát mà đại diện là tên vua tự xưng là con Trời:
Hồng quân với khách hồng quần,
Đã xoay đến thế còn vần chửa tha!
Ông tự xưng là Ông Trời ( Hồng quân ) mà ông lại đi quần nhau, đánh nhau với đàn bà ( Hồng quần ).Nguyễn Du đã tách chữ xoay vần rất khéo : Ông xoay tôi ,một người con gái liễu yếu đào tơ đến mức tôi phải bị bán mình,bị Tú bà đánh đập,bị Sở Khanh lừa gạt,bị Hoạn Thư hành hạ đến đau đớn ê chề như thế vẫn chưa đủ hay sao mà ông còn vần tôi chưa chịu buông tha cho tôi,bắt tôi vào chốn lầu xanh lần nữa . Cái chế độ phong kiến tự xưng là Ông Trời đó đã quăng quật nàng,đã xoay vần nàng biến nàng từ một cô tiểu thư " Thâm nghiêm kín cổng cao tường" trở thành một con điếm bị chà đạp dày xéo đến uất ức mà phải nhảy xuống sông Tiền Đường để tử vẫn.Chỉ 8 câu thơ thôi ngòi bút của đại thi hào Nguyên Du đã vẽ lên một bức tranh xót xa về một đời người.
Một lần Sơn Đông hỏi Ba Vui :
-Đã có lúc nào ông kêu Trời chưa?
-Có ,hồi tôi mới lấy vợ ,còn ở dưới quê nhà nghèo, vay ngân hàng 3 triệu nuôi gà,gà bị dịch chết hết.Vợ chồng buồn lắm.Sau đó vợ tôi vay nặng lãi của một người bà con mua 2 con lợn con để nuôi.Một sáng vợ tôi ra chuồng thấy cả 2 con lợn chẳng hiểu sao lăn ra chết hết . Nhìn thấy cảnh đó vợ tôi thét thất thanh:
-Ối trời ơi là trời !Lợn ơi là lợn ! Thế là mất toi hêt rồi !Khổ thân tôi quá! Trời ơi ! Lợn ơi!
Sơn Đông