Tác giả TS.Phạm Đức Quang (Bút danh Sơn Đông ).Ảnh chụp khi là giáo viên miền núi
CHUYỆN TÌNH SƠN NỤ
ĐIỀU SUY NGẪM
Mối tình đầu là sự thể nghiệm của tình yêu giúp ta gìn giữ hạnh phúc của mình.
THƠ BÌNH
Mối tình trong trắng đầu đời
Như là mật ngọt trên môi tơ hồng.
Dẫu mai sau những mặn nồng
Vẫn long lanh thuở bềnh bồng tuổi xuân.
CHUYỆN NGẮN SƠN ĐÔNG
Hồi đó còn thời bao cấp.Năm ấy hắn 20 tuổi đang học năm thứ 2 đại học sư phạm . Một lần sau khi cùng cả lớp đi thực tế ở nông thôn giúp nông dân thu hoạch lúa về hắn được chủ nhà cho một nải chuối cau. Hắn quyết định tặng nải chuối cho người yêu. Nói là người yêu nhưng thực ra chỉ mình hắn yêu còn cô gái kia vẫn dửng dưng.
Hắn mang nải chuối đến phòng cô gái.Cô gái đang ngủ trưa, cửa sổ mở,còn cửa phòng cài then trong. Hắn lấy cái que buộc nải chuối vào rồi luồn qua cửa sổ nhấp nhấp trên người cô gái :
-Em ơi ! chuối này ,dậy mà ăn.
Chẳng biết hắn nhấp nhấp kiểu gì mà sợi dây đứt, nải chuối rơi đánh bịch lên ngực cô gái. Cô gái bật dậy ngơ ngác nhìn ra cửa sổ thấy hắn đang cười toe toét . Cô tức quá ,mở cửa phòng xông ra tát cho hắn một cái vào mặt. Hôm sau cô gái nhận được bài thơ hắn tặng .
Tặng em Nụ yêu dấu của lòng anh bài thơ anh mới sáng tác :
Bài thơ : CÁI TÁT
Em dồn không khí tát vào mặt anh đánh bốp
Khiến má anh đỏ hồng như trứng ốp
Nhưng em ơi ! Anh không trách em đâu
Bởi bàn tay em nõn nà như tay mẹ Đốp.
Sau khi hắn làm bài thơ :”Cái tát “ tặng Nụ trong lòng hắn thấy nhẹ nhõm và bồi hồi chờ phản ứng từ người yêu. Buổi sáng hôm sau hắn đi học, ngồi trong lớp đầu óc không tập trung, thỉnh thoảng hắn lại liếc xéo sang bàn bên để xem thái độ của Nụ thế nào.Thầy giáo dạy toán thấy vậy liền gọi hắn :
- Sơn đứng dậy, em nhìn lên bảng và cho thầy biêt nhận xét về đồ thị hypecbol vẽ trên trục tọa độ ?
Hắn ngẩn người ra một lúc rồi trả lời :
-Dạ thưa thầy trông giống cái quần sịp ạ.
Cả lớp cười ồ . Thằng Lập nói leo :
-Đúng thật ,trông y như đường cong của cái quần sịp.
Thầy giáo cho hắn ngồi xuông rồi nói :
-Lần sau ngồi trong lớp phải tập trung nghe giảng ,hiểu chưa ?
Giờ ra chơi , hắn lân la đến bên Nụ hỏi :
-Em ăn chuối anh đưa chưa ? Thích không ?
Nụ thấy hắn bối rối trông tội tội nên trả lời :
-Không thích ăn chuối.
Hắn hỏi :
-Thế Nụ thích ăn gì ?
Nụ cười trêu hắn :
-Trứng vịt nộn.
-Trứng vịt nộn là gì ? Hắn hỏi .
Nụ vừa trả lời hắn vừa ngúng nguẩy bỏ đi :
-Trứng vịt nộn mà cũng không biết, thật nà bó tay.
Về ký túc xá hắn hỏi thằng Lập ở chung phòng với hắn :
-Này, mày có biết trứng vịt nộn là gì không ?
Thằng Lập trả lời :
-Làm gì có trứng vịt nộn,Chắc là trứng vịt lộn .Mày nghe ai đó nói ngọng “L” thành “N” nên mới vậy.
Hắn đập cuốn sách vào đâu rồi tự rủa mình :
-Ngu ,ngu quá ,có thế mà cũng không biết.
Hôm sau hắn ra quán cơm bà Hoa mua một quả trứng vịt lộn . Hắn hí hửng đem về hì hục vẽ lên bề mặt quả trứng hình hắn và hình Nụ. Buổi tối hắn đến phòng Nụ.Nụ ở cùng phòng với Loan chung ký túc xá với hắn.Hắn đến thấy Nụ ngồi một mình đang đọc sách.Hắn hỏi :
-Loan đi đâu mà em ngồi một mình vậy ?
-Loan đi thư viện,anh đến có việc gì thế ?
Hắn chìa quả trứng vịt lộn ra vừa cười vừa nói :
-Anh tặng em này ,trưng vịt lộn đấy ,anh mua ở quán bà Hoa.Vừa luộc xong ngon lắm.Anh vẽ cả hình anh và em nữa này. Trông có đẹp không ?
Hắn cầm quả trứng hôn lên hình vẽ em Nụ rồi dí hình vẽ của hắn lên môi nụ.Hắn dí mạnh quá nên quả trứng vỡ, nước trứng chảy xuống áo Nụ.Hắn luống cuống vơ vội cái giẻ lau bàn để lau áo cho Nụ .Không may cho hắn ,lọ mực bên cạnh bị cái giẻ kéo theo hất đổ tung tóe lên người Nụ. Nụ ngơ ngác nhìn cái áo bật khóc :
-Chiếc áo mẹ mới gửi từ quê lên,làm sao đây !
Hắn nhìn người yêu khóc thì xót xa trong lòng :
-Thôi em đừng khóc nữa anh nhất định sẽ mua cho em cái áo khác đẹp hơn.
Hắn an ủi người yêu một hồi rồi bóc trứng đưa cho Nụ ăn.Nụ cũng nguôi ngoai cầm lấy quả trứng định đưa vô mồm thì bị hắn giật lại:
-Khoan ăn đã ,Quả trứng có cái chân con vịt để anh khoét vứt đi không thì hồn ma con vịt vào bụng em nó đạp em chết.
Ở phòng Nụ về hắn ngồi thừ ra suy nghĩ tìm cách kiếm tiền mua áo mới đền cho Nụ.Thằng Lập thấy nét mặt bần thần của hắn thì hỏi :
-Mày sao thế Sơn ? có chuyện gì vậy ?
Hắn không trả lời thẳng câu hỏi của Lập mà hỏi lại :
-Mày biết ở đâu có thể làm thêm kiếm tiền không ?
Thằng Lập suy nghĩ một lúc rồi trả lời :
-Bây giờ xin việc làm thêm khó lắm.Sắp thi rồi mày tập trung vào việc học đi.
Hắn nghĩ chỉ còn một cách là tiết kiệm tiền thì tích lũy trong vòng 1 tháng cũng đủ mua áo mới đền cho Nụ.Tiền bố mẹ gửi cho hắn mỗi tháng nếu sinh viên con nhà giàu thì chi tiêu không đủ 1 tuần .Còn hắn dè sẻn mỗi bữa một tô cơm, vài miếng dưa cải muối ,một lát cá khô kho có thể ăn đủ một tháng. Hắn quyết định không ăn cá khô nữa mà để dành tiền mua áo mới đền cho Nụ.
Bữa chiều hắn ra quán bà Hoa ăn cơm . Đào con út bà Hoa đang học lớp 9, buổi sáng đi học ,buổi chiều giúp mẹ bán hàng thấy hắn thì đon đả :
-Anh Sơn đến ăn muộn thế ?
-Ừa,anh bận học.Mà ai ăn cơm bỏ cả nửa đĩa thế này .Ăn thừa bỏ phí có tội chết.
Bỗng nhiên trong óc hắn nẩy ra ý nghĩ :” Tai sao mình không lấy cơm ở các đĩa ăn dở này nhỉ.Cơm có nguội một chút nhưng khách chỉ sẻ ra ăn chứ có đụng đũa vào đâu “ . Nghĩ vậy nên hắn dồn mấy đĩa cơm khách ăn dở vào một tô.Đào thấy thế thì hỏi :
-Anh Sơn ăn cơm thừa à ?
Hắn lý sự :
-Sao lại cơm thừa,gọi là cơm tiết kiệm.Anh đang cần một khoản tiền nên phải tiết kiệm . Vậy anh ăn cơm tiết kiệm miễn phí được không ?
Đào cười nói :
-Anh Sơn cứ tự nhiên.Cơm này nhà em cũng đổ cho lợn ăn thôi.
Hắn đặt tô cơm tiết kiệm trước mặt rồi bảo Đào ;
-Bán cho anh đĩa dưa muối.
-Anh Sơn hôm nay không ăn cá khô kho à ?
-Đã bảo anh đang tiết kiệm mà lỵ.
Đào nhìn hắn với ánh mắt thông cảm :
-Em lấy cho anh nước kho thịt miễn phí để anh chấm dưa nha ?
-Ừa, cảm ơn em.
Thế là từ hôm đó đến bữa, hắn ăn cơm tiết kiệm miễn phí.Hắn chỉ phải bỏ tiền ra mua đĩa dưa muối thôi. Nhiều bữa dưới đáy bát nước kho thịt chấm dưa hắn khua được miếng thịt . Những hôm đó hắn liếc nhìn Đào,thấy mặt Đào ửng đỏ.
Hăn tiết kiệm được một tháng thì đủ tiền mua áo đền cho Nụ.Hôm đó chủ nhật hắn dẫn Nụ ra cửa hàng quần áo chọn một chiếc áo hoa .Chiếc áo Nụ mặc vừa khít. Nụ thích lắm. Bữa chiều hắn mời Nụ ăn cơm mừng áo mới. Hắn và Nụ bước vào quán bà Hoa,tìm một cái bàn nhìn ra vườn cải .Những bông cải cuối mùa nở hoa vàng ươm hòa lẫn với những hạt nắng rơi trên lá . Trên cành cây bưởi một đôi chim chào mào gật gù quẹt mỏ vào bông hoa thơm phức.Khung cảnh buổi chiều tà thật thơ mộng.
Hắn gọi dõng dạc :
-Chủ quán đâu ? Hai tô cơm, một đĩa thịt lợn xào su hào nha.
Nghe thấy tiếng hắn, Đào chạy ra :
-Anh Sơn bữa nay không ăn cơm tiết kiệm nữa à ?
Hăn nhìn Đào rồi nháy mắt :
-Nói linh tinh.Hai tô cơm nóng hổi vừa thổi vừa ăn nha.
Đào nguýt hắn :
-Vâng, thưa anh cơm tiết kiệm.
Nụ thấy Đào gọi như vậy thì hỏi hắn :
-Sao Đào gọi anh nà cơm tiết kiệm
Hăn đánh trống lảng :
-Con nhỏ thấy em mặc áo mới ghen tỵ nói linh tinh ấy mà.
Trong khi chờ cơm bưng lên Nụ đi vào phòng vệ sinh.Ở đây Nụ gặp Đào .Nụ hỏi :
-Khi nãy em gọi anh Sơn nà cơm tiết kiệm ,sao vậy ?
Đào vô tư kể :
-À cả tháng nay anh ấy chỉ ăn cơm thừà của khách .Anh ấy nói cần tiết kiệm một khoản tiền. Anh ấy gọi cơm này là cơm tiết kiệm. Anh ấy đẹp trai thế mà nhà nghèo quá chị nhỉ .
Tự nhiên trong lòng Nụ dâng lên một cảm giác rất khó tả : Vừa giận mà vừa thương.
Về chỗ ngồi, Nụ thấy hắn đang lau đũa bát . Tô cơm bốc khói tỏa mùi thơm gạo mới. Đĩa thịt kho su hào bình dân được bày 2 miếng thịt mỏng tang bên trên ,còn lại thì toàn su hào. Hắn gắp vào bát Nụ một miếng thịt rồi dục :
-Em ăn đi cho nóng.
Nụ nhìn hắn hớn hở ăn cơm không nỡ nói ra chuyện mình vừa được nghe Đào kể. “ Anh Sơn ơi ! sao anh ngốc thế . Em có bắt anh đền áo cho em đâu . Em biết anh yêu em . Nhưng anh phải biết giữ gìn sức khỏe chứ “. Hắn thấy vẻ mặt tư lự của Nụ thì gắp miếng thịt còn lại vào bát người yêu . Nụ gắp lại miếng thịt vào bát hắn .Hắn lại gắp vào bát Nụ.Nụ bực mình gắt :
-Anh ăn đi, em ăn một miếng rồi .
Nghe vậy hắn cầm cái thìa sắn miếng thịt làm đôi rồi vừa đọc câu thơ hắn chế theo thơ Tố Hữu : Mà miếng thịt chia 3 phần tươi đỏ,anh dành riêng cho Nụ phần nhiều . Đọc đến đây hắn gắp nửa miếng thịt vào bát Nụ và lại sắn tiếp nửa miếng thịt kia ra làm đôi đọc : Phần cho anh ( Hắn gắp phần miếng thịt có dính da lợn vào bát hắn ) ,phần để em yêu ( Hăn gắp phần thịt còn lại vào bát Nụ ) . Nụ nhìn hắn, tự nhiên từ đôi mắt đen láy một giọt nước mắt lăn dài trên má. Hăn thấy Nụ khóc thì bối rối ,mặt thẫn thờ, cảm giác cay cay trong khóe mắt “ Biết đến bao giờ mới mời Nụ được một bữa ăn tử tế đây “.
Từ hôm ăn cơm mừng áo mới ,Nụ đối với hắn dịu dàng hơn ,tình cảm hơn .Khi có miếng ngon Nụ cũng mang sang cho hắn ăn. Một lần mẹ Nụ gửi bánh đậu xanh Hải Dương ,Nụ mang sang cho hắn hai phong. Nụ đến phòng hắn thấy thằng Lập đang vừa gảy đàn ghita vừa hát nghêu ngao . Nụ hỏi:
-Anh Sơn đi đâu rồi anh ?
Lập dừng đàn :
-Lại mang gì cho thằng Sơn đấy.Anh ghen tỵ với hắn quá.
Nụ bối rối:
-Em gửi cho anh Sơn chút quà ,anh Nập chuyển giúp em được không ?
-Đã bảo anh tên là Lập không phải là Nập .Nói lại xem
-Anh L …Nập
-Chưa đúng, nói lại đúng tên anh thì anh mới chuyển quà cho thằng Sơn.
Vừa lúc đó hăn về nghe được câu chuyện thì trách thằng Lập :
-Mày hành Nụ vừa thôi ,từ từ rồi Nụ sẽ sửa mà.Mày mà cứ thế đến lễ kỷ niệm ngày 20/11 sắp tới tao sẽ nghĩ ra một câu đối toàn vần L có tên mày và tên Loan người yêu của mày cho mày nốc ao luôn.
Lễ kỷ niệm ngày 20/11 đúng vào dịp lớp hắn đi thực tế ở một xã thuộc Hà Đông. Dân vùng này làm nghề trồng mía kéo mật là chủ yếu.Đêm đó trăng sáng lắm. Nụ mặc chiếc áo mới mà hắn mua cho đi cùng hắn đến hội trường. Nói là hội trường nhưng thực ra chỉ là lớp học được trang hoang cờ hoa và bày thêm mấy đĩa kẹo bánh,mấy chai nước ngọt. Hắn được phân công phụ trách phần câu đối . Sau một vài tiết mục ca hát thì đến phần hắn phụ trách . Thằng Long đứng lên giới thiệu :
-Thưa thầy chủ nhiệm,thưa các bạn ! Câu đối là một trong những bông hoa nghệ thuật trong vườn hoa văn chương nước nhà. Câu đối không chỉ được viết lên ở các đền thờ văn miếu mà còn được sử dụng như một tiết mục văn nghệ trong các cuộc vui chơi giải trí . Tôi xin giới thiệu bạn Sơn ra câu đối để mọi người đối lại . Nếu ai đối được thì sẽ có giải thưởng của lớp.
Sau lời giới thiêu có cánh của thằng Long ,hắn đứng lên dõng dạc đọc :
-Câu mời đối như sau : Lập lồng lộn leo lên lưng Loan lè lưỡi liếm lia lịa.
Cả lớp cười nghiêng ngả. Anh Thắng lớp trưởng ,giáo viên cấp 2 đi học cười chảy cả nước mắt nói :
-Cậu Sơn chỉ cần thêm một từ nữa thôi thì cậu Lập chết chắc.
Thằng Lập nghĩ mãi không ra được câu nào trả đũa bèn đứng lên thách đấu :
-Bạn Sơn ra câu đối lắt léo thế thì thánh cũng chịu . Bây giờ không đối nữa mà đấu vật . Tôi thách bạn Sơn đấu vật với tôi.
Nụ đứng lên bênh Sơn :
-Anh Nập ở nò vật Bắc Ninh ra, nàm sao anh Sơn thắng được.
Cả lớp lại cười.Lần này là cười Nụ nói ngọng L thành N.
Thầy Chương chủ nhiệm lớp thấy vậy đứng lên nói :
-Lớp ta hiện nay có một số sinh viên nói ngọng L thành N.Là sinh viên sư phạm,là thầy cô giáo tương lai thường xuyên sử dụng ngôn ngữ nói, vì vậy nhân tiện hôm nay tôi đề nghị các bạn này phải tập nói vần L. Kỳ thực tập sư phạm sắp đến rồi nếu nói ngọng sẽ mất điểm đấy.
Anh Thắng ủng hộ ý kiến của thầy Chương :
-Thầy Chủ nhiệm nói rất đúng . Để cung cấp tư liệu cho các bạn luyện tập tôi xin đưa ra câu thơ mà trước đây đồng nghiệp của tôi đã tả Thị Mầu :
Lẳng lơ ,lúng liếng ,long lanh
Lả lơi lá liễu , lung linh lá lìn.
Thằng Đắc thắc mắc :
-Anh Thắng ơi ! Lá lìn là gì ạ ?
Anh Thắng trả lời :
-Thấy câu thơ hay hay nên tôi thuộc chứ cũng không biết lìn là gì.
Thằng Giao người dân tộc vưa cười vừa nói :
-Em biết lìn là gì lớ ,nhưng em không nói đâu lớ, xấu hổ lắm lớ !
Buổi lễ kỷ niệm ngày 20/11 kết thúc . Hắn đưa Nụ về . Dòng sông lấp lánh ánh trăng soi bóng những hàng mía vàng tía như một bức tranh thủy mộc hữu tình . Đi bên Nụ trong khung cảnh thơ mộng này lòng hắn bâng khuâng lạ.Hắn muốn nắm tay Nụ quá nhưng mỗi lần vô tình đụng vào tay Nụ thì cả hai đều giật bắn mình. Hắn muốn nói với Nụ nhiều điều mà dường như có ai đó chặn giọng hắn lại . Hắn ngập ngừng :
-Trăng đẹp quá Nụ nhỉ ?
-Vâng
-Rõ cả hình cây đa ,chú Cuội nhỉ ?
-Vâng
Rồi cả hai im lặng .Đi một đoạn có con tắc kè trong lùm cây kêu : ”Tắc kè tắc kè “. Hắn buột miệng nói :
-Con tắc kè
-Vâng
-Tắc kè kêu tắc kè.
-Vâng ,kêu hay nhỉ ?
-Ừa,hay thật.
Cả hai lại im bặt,lặng lẽ đi bên nhau. Về đến nhà chú Đán ,Nụ vấp phải bậc cửa nghiêng người về phía hắn.Vừa lúc hắn cúi xuống đỡ Nụ thì môi Nụ chạm vào má hắn,ngực Nụ áp sát vào ngực hắn. Hắn có cảm giác một luồng điện đang lan tỏa khắp người.Dưới ánh trăng vằng vặc hai cặp mắt nhìn nhau trong veo . Nụ vội vàng đứng dậy đẩy cửa bước vào nhà.
Từ hôm đó hắn cảm thấy trên má chỗ môi Nụ chạm vào mơn man,ướt ướt , rất dễ chịu.Khi rửa mặt hắn chừa chỗ má được hôn đó lại.Dẫu là tình cờ nhưng đây là nụ hôn đầu đời của hắn. Nụ hôn đầu đời đó cứ theo hắn suôt một thời gian dài.
TS.Phạm Đức Quang
Ảnh minh họa :Nguồn Internet