Tác giả: TS. Phạm Đức Quang (Bút danh Sơn Đông)
BÀ GẢ THÌ TUI CŨNG DUI,
BÀ KHÔNG GẢ THÌ TUI CŨNG DUI
ĐIỀU SUY NGẪM
Thiên nhiên và con người sẽ mỉm cười với những ai biết sống vui vẻ
THƠ BÌNH
Cây tươi vườn cũng xanh tươi,
Người vui đời cũng reo vui với người.
Nỗi buồn thôi bỏ đi thôi
Lạc quan ,cố gắng thì Trời giúp cho.
CHUYỆN CƯỜI SƠN ĐÔNG
Có một anh chàng người đằng trong yêu một cô gái người đằng ngoài.Mẹ cô gái kịch liệt phản đối nên đến nhà trọ của chàng trai mắng té tát một hồi.Cuối cùng bà mẹ kết luận :
-Đũa mốc mà đòi chòi mâm son.Cái thứ nghèo rớt mồng tơi như anh thì chúng tôi không bao giờ gả con gái cho đâu.
Chàng trai vốn tính điềm tĩnh lại là người thích thơ ca nên mặc dù tức lắm nhưng cũng cố kiềm chế đọc câu thơ :
Bà gả thì tui cũng dui
Bà mà không gả thì tui cũng dui .
Bà mẹ cô gái hoang mang nghĩ :”Ôi cha mẹ ơi ! Hắn nói dui tức là dùi là đâm ám chỉ hắn đã ấy con mình rồi “.Về nhà bà suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định gọi hai đứa đến thông báo bà đồng ý cho chúng lấy nhau.
Hôm đám cưới ,chàng trai lên phát biểu đọc bài thơ cảm ơn hai họ. Trong bài thơ có câu :
Hôm nay dui thật là dui,
Ba má có rể, dợ tui có chồng.
Bà mẹ nghe câu thơ này mới té ngửa ra là mình đã đoán sai chữ “dui “. Bởi người đằng trong thường nói vui vẻ thành dui dẻ ,vần v thành vần d nhưng cơm đã nấu chin ,ván đã đóng thuyền bà đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
SƠN ĐÔNG
<span style="font-size: