Tác giả:TS.Phạm Đức Quang (Bút danh Sơn Đông)
ĂN DÀNH CÓ KIỆM (1)
Anh về anh chẳng thấy em
Nhà im bếp ắng ngoài thềm nắng vương.
Tìm em ra đến bờ mương
Thấy em cặm cụi trên nương dâu tằm.
Em cười :” Mùa kén sang năm
Anh nói kiệm dành lo học cho con
Lạy trời kén mẩy dâu non
Để tằm ăn rỗi để von tơ vàng “.
Nhìn em miệng nói tay làm
Dâu xanh ánh mắt,khói lam mái đầu.
Thương em mưa nắng dãi dầu
Thương làn môi thắm, thương câu kiệm dành.
Kiệm dành phòng lúc chẳng lành
Nhà yên bếp ấm công thành cậy em.
Đời người khi xuống khi lên
Dẫu khi còn có cũng nên kiệm dành.
(1): Tục ngữ Việt Nam : Ăn phải dành,có phải kiệm
KỲ SAU : CÀY SÂU TỐT LÚA
TS.Phạm Đức Quang
Tin liên quan